Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012

Thơ Nguyên Lâm Huệ


Nguyên Lâm Huệ tên thật là Nguyễn Lâm Huệ, sinh năm 1954, quê ở Hà Tĩnh, sống và làm việc ở Đà Nẵng đã gần 30 năm. Thơ của anh là một khúc ca của kẻ độc hành xuôi ngược trên mọi nẻo đường. Ba bài thơ dưới đây rút từ tập thơ Khúc độc ca (NXB Hội Nhà văn 2012). Đây là tập thơ thứ hai của anh  với âm điệu của thơ ca cổ nhưng chất chứa nỗi niềm của con người hiện đại, có khi triết lý, khi bay bổng lãng mạn, khi trầm sâu nội cảm dằng dặc một nỗi buồn.

(Hồ Sĩ Bình chọn và giới thiệu)

Nhện và ta
    
Chú nhện nhỏ bò ngang lướt dọc
Đan giữa khoảng trời những mảng sương tơ
Ta xuôi ngược trên đầu hai thứ tóc
Dệt hồn mình bằng những sợi thơ

Lưới nhện giăng bắt chuồn chuồn, sâu bọ
Kế mưu sinh huyền diệu đến không ngờ
Ta đưa tấm mành thơ ra trước gió
Những sợi thơ lòng tan biến giữa hư vô

Nhện nhỏ xơi những của ngon, vật lạ
Ta đắng lòng, gặm nát những trang thơ
So với nhện ta thằng vô tích sự
Suốt một đời ôm mãi cái vu vơ…


 

Huế – một mình uống rượu

Trời ỡm ờ thả xuống mặt sông
Cái ranh giới đêm ngày, những sắc màu kỳ lạ
Ta lơ đãng dõi mắt nhìn trảng cỏ
Theo dòng xanh, lên xuống mãi không ngừng

Huế buông rèm đợi một hoàng hôn
Ta vô cớ đợi nỗi buồn nơi Huế
Tràng Tiền ơi! Chi mà lạ rứa
Cứ nheo mắt hoài, ta buốt cả chiều nay

Đèn phố sáng rồi, trời chẳng thấy mây bay
Đò ai đó xuôi dòng về Vĩ Dạ
Là gã đa mang, nặng tình với Huế
Ta gửi nỗi lòng trên khoang trống người ơi!

Đêm lang thang mơ tìm gã bạn đời
Một thời xích lô, câu thơ bỏ dở (*)
Đường hun hút chỉ có trăng và gió
Với tiếng chuông đêm thả nhẹ xuống vô cùng…
                           
Ta mệt nhoài ngược dốc Phú Cam
Kiếm chai rượu Kim Long về Tịnh Tâm độc ẩm
Vua chúa ngày xưa một thời đâu có sướng
Giống như ta, uống rượu, đọc thơ tràn…

Em có nặng tình, xin ghé vào thăm
Nhớ mặc dùm cho cái màu áo tím
Ta sẽ hái tặng em trên mặt hồ yên tĩnh
Một đóa sen thơm ngát hương tình

Những lâu đài, cung điện đứng trầm ngâm
Ra dáng suy tư như những nhà thơ dỏm
Ta với tay bắt một con đom đóm
Thả vào lòng phố Huế mấy câu thơ

Sông Hương
                  nước chảy
                         lững lờ
Ta ngồi
          uống rượu
             đọc thơ
                                       một mình.

Trăng non
                     ngồi chóp
                                  Ngự Bình
Ta ngồi
            uống rượu
                     một mình
                                     đọc thơ…

(*) Cố thi sĩ Phương xích lô.

Về với phố quê hương
           
Thành phố quê hương, một gò đảo nổi
Bốn bề sông, uốn lượn nước bao quanh
Đây cầu Phủ, cầu Đông, kia cầu Cày, Hộ Độ
Mỗi tên cầu, một nỗi nhớ riêng, chung

Em phương xa, có nhớ ngày xưa cũ
Buổi em đi đơn lẻ cả mùa trăng
Ta lạc bước bao năm trên những con đường nhỏ
Chiếc bóng theo ta… chỉ chiếc bóng lặng thầm

Ngày trở lại, gợi bao điều thương nhớ
Đám bạn bè một thuở đã rời xa
Đứa phiêu bạt nơi chân trời góc bể
Có đứa ra đi, không hẹn ngày về

Đứa ở lại với phố phường thôn xóm
Vẫn một lòng mưa nắng với quê hương
Gặp lại nhau nói cười vang hè phố
Quên hết sau lưng những năm tháng đoạn trường

Rồi tíu tít rủ nhau đi dạo phố
Giữa đất trời lộng gió, buổi trăng lên
Đường ngang dọc đan nhau vào nỗi nhớ
Chạnh lòng ta vừa lạ, lại vừa quen

Đèn rực sáng giữa phố phường tấp nập
Ta ưu tư cất giấu mảnh trăng liềm
Đám bè bạn chẳng đứa nào hiểu được
Sâu thẳm lòng ta còn đó nỗi niềm riêng…

Về sông Phủ, rú Nài nhớ một thời thơ bé
Câu cá rô đồng, mót lúa, nhặt khoai
Trăng chếch bóng, núi nghiêng mình tình tự
Hương đất trời gửi lại giữa đêm nay

Ta thao thức bên Cầu Vồng, Sông Cụt
Nhịp cầu cong như một chiếc lược ngà
Sông chung thủy chẳng hề thay dòng chảy
Ôm vào lòng ngày tháng tuổi thơ ta…

Đêm lạc bước sang Cầu Mương, Thạch Quý
Chợt bâng khuâng nhớ bát phở Cu Đề…
Về Hồ Dâu, ghé tượng đài liệt sĩ
Mỗi bước chân đi, trĩu nặng mối tình quê

Ta vẫn biết nơi xa em đang khóc
Lệ hóa thành sương thấm lạnh suốt đêm trường
Vì em hiểu lòng ta, suốt một đời phiêu bạt
Nay trở về thăm lại phố quê hương…

NGUYÊN LÂM HUỆ

 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét