Thứ Hai, 4 tháng 2, 2013

PHAN DUY NHÂN: Cũng vầng trăng đó, tuổi thơ…


1
Hồi sốt giữa Trường Sơn
Giấc mơ đầy Hà Nội
Những dáng kiều thơm
                                     hoa sữa
                                                 những anh hùng
Anh nhớ gặp Em rồi nên nửa đời gặp lại
Ngực thủy triều dào dạt với vầng trăng…

2
Em đến bao giờ với Thủ đô?
Tái tê sương giá mắt Tây Hồ
Đào ơi anh vượt bao sông núi
Chẳng kịp về Em cũng nở ư?

3
Mãi nghĩ mà đi tới cuối năm
Hay đâu sen lụi vẫn thơm ngầm!
Một vầng sáng ảo trong mây khói
Trừ tịch đêm nào lại có trăng?

4


 

Dự báo tình khúc tháng giêng

Sum họp trong nghìn trùng ly biệt
Thác đổ thành sông sóng gợn mềm
Đời dẫu nung ta ngàn độ nhiệt
Tim người thành thép được đâu Em?

Thanh thản những tháng ngày treo ngược
Không chỉ kẻ thù,
                                còn nữa,
                                             giữa anh em!
Mừng chưa phải hư vô điều có thật
Em lung linh dòng suối bóng sao chìm…

Anh uống nhé, vầng trăng xa thẳm
Đêm ngất ngây trời đất giao hòa
Chảy nối trong nhau dòng ánh sáng
Máu rất hồng hối hả tim ta!

Xin hút thở hồn Em trong trẻo
Sống là yêu, người tồn tại nơi người
Vô hạn thời gian khôn cùng vũ trụ
Cái Đẹp trong ta điều Thiện trên đời…

Dù anh lạc đôi bờ hư thực
Đôi mắt Em đau đáu chân trời…
Ta mê mải tìm nhau rồi sẽ gặp
Viên ngọc hồng rơi mất thuở đôi mươi:

Vẫn nguyên thủy tình yêu tự tại
Nơi bốn mùa nắng gió hồn nhiên
Mưa ấm bình minh hồng cửa biển
Anh say mê rung động mỗi khoang thuyền…

PHAN DUY NHÂN



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét