Thứ Năm, 14 tháng 2, 2013

Thơ: Đà Nẵng


Đà Nẵng

Tôi chìa tay ra em cho trái loòng boong
Có vị chua chua và tiếng chim nơi cánh rừng xa ngái
Bên sông Hàn lộng lẫy
Ánh đèn mầu soi bóng làm duyên

Đà Nẵng như một chàng trai vạm vỡ lớn lên
Sóng biển giang tay rạt rào thân thiện
Thật thà trìu mến
Tình người đằm thắm tin yêu

Người ta đang đẩy lui dần những dốt nát nghèo hèn
Nhưng quá khứ hào hùng vẫn nồng nàn lửa ấm
Một Ngũ Hành Sơn mãi kiêu sa ra trận
Một mênh mang thoáng đạt Sơn Trà

Xin đừng thống kê những công trình,
            những ngôi nhà cao ốc
Ta tính đời ta bằng những giọt mồ hôi
Bằng đôi tay sần sùi và cái đầu năng nghĩ
Bớt cái nhỏ nhoi, rộng rãi nụ cười…

Ta soi bóng xuống sông Hàn trong vắt
Mà thấy vui có ánh mắt mẹ cười
Vẫn biết rằng trái loòng boong vị chua chua em tặng
Còn nụ hôn ngọt ngào vẫn đọng ở trên môi…

Mãi gọi thầm Đà Nẵng của ta ơi!

TRẦN TRƯƠNG



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét